“Được là chính tôi như tôi phải là” là quyền căn bản nhất của con người. “Phải là” không phải là những gì người khác mong đợi mà nghĩa là sống theo sức mạnh lý trí riêng của mình. Quyền này là trung tâm của một vấn đề xã hội nhưng vấn đề xã hội này của đứa trẻ thậm chí còn không được thừa nhận. Bà Maria Montessori giải thích rằng đây không chỉ là một vấn đề cuối cùng cần phải đặt ra. Bà là người đầu tiên đưa ra vấn đề này. Bà cũng đã nói rằng đây là một vấn đề xã hội toàn diện và sâu sắc. Tất cả những vấn đề khác đều liên quan đến người lớn và chỉ có một vài trong số đó liên quan đến đứa trẻ. Vấn đề xã hội của con người là đứa trẻ ảnh hưởng đến toàn thể trẻ em. Bởi vì mỗi người đều từng là một đứa trẻ vì vậy nó ảnh hưởng đến toàn bộ con người. Bởi vì tất cả con người đều được hình thành bởi những đứa trẻ, chất lượng của con người phụ thuộc vào những điều kiện của toàn bộ thời thơ ấu của họ. Vì vậy vấn đề xã hội của đứa trẻ có cơ sở ở thời thơ ấu. Giải pháp nằm bên trong đứa trẻ và phụ thuộc vào giai đoạn mà những nền tảng được thiết lập.

Vấn đề xã hội này dựa vào những điều kiện trong suốt thời thơ ấu, sự công nhận đối với sự sống con người, đối với phẩm giá và quyền của đứa trẻ. Điều này rất quan trọng bởi vì đây là giai đoạn kiến tạo. Hình thái được tạo ra bởi đứa trẻ không thế thay đổi sau này. Điều này đã được khẳng định bởi toàn thể nhân loại.
Nếu tất cả các vấn đề xã hội được xem xét ở chức năng xã hội, điều gì có thể cao quý hơn chức năng của Con người đang tạo ra chính mình? Điều này được thực hiện bởi con người là đứa trẻ. Trong đứa trẻ, quá trình hiện thực hóa tiếp diễn liên tục là để phát triển nên một con người. Hai khái niệm là như nhau, đồng nghĩa về mặt lý thuyết.
Đứa trẻ là con người đang trong quá trình trở thành mang tính nền tảng. Nền tảng là từ được sử dụng để củng cố cho nhiệm vụ trở thành này. Đó chính là đặc quyền và cũng là trách nhiệm duy nhất của con người, Vì vậy điều này thậm chí vẫn tiếp tục sau giai đoạn trưởng thành. Sự phát triển liên tục này được chi phối bởi những nền tảng đã được thiết lập trong thời thơ ấu. Quá trình tự xây dựng mang tính kiến tạo khi là một đứa trẻ cung cấp sự hiểu biết, tầm nhìn và ý chí để đứa trẻ thực thi nhiệm vụ tự phát triển của mình. Nó quan trọng hơn nhiệm vụ phát triển môi trường của đứa trẻ.
Những tiềm năng tiềm ẩn của con người phải được giải phóng trước khi anh ta có thể hoạt động trong môi trường của mình và toàn bộ thế giới. Khi anh ta tiếp tục làm việc anh ta tiếp tục phát triển chính mình. Nhìn ở góc độ này, thực hiện các bước để giải quyết vấn đề xã hội của đứa trẻ chính là bước đầu tiên khi nêu lên vấn đề xã hội của đứa trẻ. Trước khi làm được điều này ta phải hiểu vấn đề xã hội của đứa trẻ là gì.
Tại sao chúng ta gọi đây là một “vấn đề xã hội”?
Theo mệnh lệnh của tự nhiên con người phải sống trong xã hội. Vì vậy tất cả vấn đề của con người đều là vấn đề xã hội. Chúng yêu cầu phải được giải quyết bởi gia đình nhân loại. Xã hội phải nhận ra và tôn trọng những vấn đề của tất cả thành viên trong đó. Xã hội phải duy trì, khôi phục và tạo ra những điều kiện để mọi cá nhân thực hiện được nhiệm vụ của mình. Thứ tự ưu tiên và tầm quan trọng của sự đóng góp đối với nhân loại phải được xem xét.
Trích từ Sách “Tiến đến nhân loại lành mạnh” – A.M. Joosten – Đinh Thị Thu Nguyệt dịch – Phát hành bởi VMC.